Bố mẹ biết không, con yêu hai người lắm, tuy con mới có 10 tuổi thôi nhưng những việc làm và hành động của bố mẹ con đều hiểu hết cả. Mỗi khi bố mẹ cố tình không muốn cãi nhau trước mặt con rồi bắt con đi ngủ trước để hai người nói chuyện riêng. Nhưng nhìn vẻ mặt buồn của hai người con yêu nhất như vậy làm sao con có tâm trạng để ngủ.
Rồi con lén lút nghe được mẹ trách bố là đi ngoại tình với một cô tên là Hồng, còn bố trách mẹ lại ăn nằm với sếp của bố. Cả bố và mẹ là tấm gương mẫu mực của những người giỏi giang thành đạt để con soi vào đó mà học tập, vậy mà cả hai người không chung thuỷ với nhau lại phản bội nhau, bố mẹ biết con đau tim lắm không.
Rồi bố mẹ đi làm chẳng ai nhớ đến đón con nữa khiến lần đầu tiên con phải bắt xe bus về nhà sợ lắm. Về đến nhà con chẳng có khoá mà mở cửa lại phải trèo cổng vào nhà cho an toàn chứ con sợ đứng ngoài đường có ai đó bắt cóc con thì sao. Nhưng con nào có được vào nhà trời thì tối nhanh quá một mình ngồi thu lu ở góc sân con sợ lắm chỉ mong bố mẹ về nhanh với con.
Con cũng tự an ủi lòng là phải dũng cảm nên, mình lớn rồi phải tự lo lấy bản thân thôi. Đang lúc trực khóc thì mẹ về may quá, con chạy ra ôm trầm lấy mẹ mà khóc nức nở, mẹ biết lỗi và thương con quá, rồi hứa từ mai sẽ không đón muộn nữa.
Nhưng lời hứa của mẹ với việc làm của mẹ đâu có khớp nhau, nên con bảo mẹ cứ giao chìa khoá cho con mẹ cứ yên tâm làm việc không phải đón đâu vì con đã lớn rồi. Vậy là từ đó con như là bà chủ non trong ngôi nhà, tự làm mọi việc mỗi khi bố mẹ đi vắng.
Một hôm con trở về nhà thấy trên bàn có tờ giấy ly dị có chữ ký sẵn của bố mà con thấy bàng hoàng, con vừa khóc vừa bấm số điện thoại liên hồi cho bố rồi cho mẹ mau về với con. Khi bố mẹ về đến nơi chẳng ai thèm chào nhau câu nào, con thì cầm tờ giấy li dị xé tan trước mặt hai người và cầu xin bố mẹ đừng chia tay con muốn cuộc đời của mình phải có cả bố và mẹ.
Sao bố mẹ trước khi chia tay không hỏi ý kiến con một câu, con chẳng thích nghe những lời bố mẹ chê bai lẫn nhau đâu, trong mắt con cả bố và mẹ đều đẹp. Bố đặt vào địa vị của con mà nghĩ xem nếu khi nhỏ ông bà chia tay nhau thì bây giờ bố có được thành đạt như ngày nay không hay lại trở thành đứa trẻ đi bụi đời. Mà sao ngày nay bố mẹ hơi cãi nhau không vừa lòng nhau một chút là thấy khó chịu ức chế và chia tay.
Sao bố mẹ không nghĩ cách khác ngoài từ chia tay mà vẫn giữ được gia đình mình như hai người hãy sống vì con, hãy tha thứ bỏ qua lỗi lầm của quá khứ cho nhau, hãy điều chỉnh lối sống tính cách cho phù hợp để trở thành người tốt hơn. Mà con thấy bố mẹ bạn bè con chia tay nhau rồi đi lấy người khác đâu có hạnh phúc gì sống như những kẻ ăn nhờ ở đậu lại bị con cái họ bắt nạt hành hạ chứ béo bở gì. Thôi bố mẹ hãy mở rộng lòng độ lượng mà cưu mang lấy con đừng để con bơ vơ sống lủi thủi cô đơn trên đời này rồi biết đâu con chán nản sẽ xa vào cuộc sống tội lỗi mà bố mẹ sẽ rất đau khổ khi nhìn thấy con.
Con đã nói hết nỗi lòng của mình rồi chỉ mong bố mẹ hãy nghĩ lại con quỳ xuống cầu xin bố mẹ hãy cho con được làm người tốt như chính ông bà đã làm cho bố mẹ đừng bỏ rơi con mà tội nghiệp.
Từng lời con nói khiến bố mẹ cảm động khi biết con mình đã khôn lớn rồi, lần đầu tiên con nhìn thấy ánh mắt bố mẹ tình tứ nhìn nhau rồi hai người lại ôm hôn nhau trước mặt con nữa. Con tự véo vào má mình không biết có phải con đang mơ không đây, con mừng quá má con rất đau vậy là con không mơ, bố mẹ đã quay lại với nhau rồi.
Đã lâu lắm rồi gia đình mình chưa có bữa cơm sum họp vui vẻ như thế này, con thích cảnh hai bố mẹ trò chuyện tình tứ bên bàn nấu ăn. Đúng là tình yêu không phải là cái gì quá cao siêu mà không thể với tới được mà đơn giản chỉ là việc hãy cho đi đừng mong muốn nhận lại và hãy tha thứ cho nhau thì hạnh phúc sẽ mỉm cười với bạn. Con yêu bố mẹ lắm.
EmoticonEmoticon